In bài này

Ông dám chữa bệnh bằng Diện Chẩn?!

 Như thường lệ, Diện Chẩn Việt nhận được bài gửi của Lương Y Nguyễn Đăng Kỳ ở Quỳnh Phụ Thái Bình. Nội dung là lời tâm sự của người đã trải qua mười năm năm làm Diện Chẩn với biết bao khó khăn và thử thách.  Đây như một món quà đầu năm mới gửi tới đồng môn và các bạn yêu mến Diện Chẩn. 

Chữa bệnh bằng Diện Chẩn

 Tôi có ông anh họ tên là Vũ Minh Hồng nguyên phó chủ tịch UBND huyện đã nghỉ hưu. Nhà ông cách nhà tôi đường chim bay khoảng 100mét nếu đi đường vòng khoảng 300 mét, thế mà việc chữa bệnh bằng Diện chẩn điều khiển liệu pháp Bùi Quốc Châu ở chỗ tôi phải nhiều năm sau anh chị tôi mới thông cảm và sự thông cảm cũng thật  không bình thường.

Chữa bệnh bằng Diện Chẩn
 Chữa bệnh bằng Diện Chẩn - Lương y Nguyễn Đăng Kỳ (bên trái)

 Sự không bình thường đó là do tôi không có bằng cấp ngành y, dám chữa bệnh bằng Diện Chẩn, laị chữa bệnh không dùng thuốc , một việc làm chưa từng có tiền lệ ở địa phương. Mọi người ở quanh tôi cho là vô lý, là trò bịp. Họ phản đối điên cuồng gay gắt đến độ trong cuộc họp họ mắng tôi sa sả “Ngu như lợn biết gì mà chữa bệnh”.

Ông anh họ tôi trừng mắt nhìn họ nhưng rồi lại từ từ cúi xuống. Tôi biết trong thâm tâm anh tôi rất khinh thái độ xừng cồ vô văn hóa của những người kia, ông muốn bênh vực tôi nhưng chưa kịp tìm hiểu việc tôi làm nên lúng túng khó nói đành lặng im. Còn tôi lúc đó cũng sôi máu muốn mắng lại họ cho bõ gét nhưng vội kìm nén . Tôi hiểu đã là sinh hoạt tập thể thì nói năng phải có lễ có nghĩa , có lý có tình chứ không thể băm bổ lỗ mãng như trẻ chăn trâu chăn bò cãi nhau. Tôi bình tĩnh đứng dậy nói rất từ tốn: “Được rồi, cuộc đời còn dài , cứ chờ đấy mà xem, giữa tôi và các người ai là người hữu ích cho xã hội, ai là phường vô dụng.” Ra khỏi phòng họp tôi vô cùng chán nản. Nhờ học Diện chẩn Bùi Quốc Châu tôi có khả năng chữa bệnh cứu người lại làm việc thiện tâm nhân nghĩa vậy mà bị công phá dữ dội, quyết liệt, tôi cảm thấy cô đơn trần trụi giữa bầy sói. Đêm ấy tôi suy nghĩ miên man, tự kiểm tra lại mình:

 Tôi không có bằng cấp  ngành y chữa bệnh không dùng thuốc nhưng làm được nhiều việc hay, rất hay. Không nói những người ở xa, chỉ ngay trong làng trong xã tôi thôi:

- Chị Chuyên vợ anh Quang ở thôn Tân Thái bị bệnh viêm cầu thận. Vì giáp tết không kịp chuẩn bị tiền chạy thận nhân tạo. Nếu có tiền chạy thận nhân tạo thì coi như cần chắc cái chết trong tay . Thương chị tôi nhận chữa , chị khỏi bệnh từ tháng 2 năm 2002 đến nay chưa thấy tái phát.
- Chi Dung Diện ở cách nhà tôi đường chim bay khoảng 50m chị bị biếu cổ Bazadow được Diện chẩn chữa khỏi đã 6 năm rồi.
- Cháu Nga con đồng chí Nguyễn Huy Hóa phó chủ tịch xã Quỳnh Hồng bị biếu cổ , tôi chữa cho cháu khỏi từ năm lớp 10, nay đã là sinh viên đại học , cổ cháu vẫn chẳng sao.
- Ông Vĩnh chồng bà Thìn đảng viên của chi bộ tôi được chữa khỏi 3 bệnh: Zôna thần kinh, tiểu đường và huyết áp cao.
- Hai cháu Vũ Công Vinh và Lê Huy Hiếu ở thôn La Vân 1 cùng bị lác mắt. Bố cháu thương con quá phát khóc , thế mà tôi chữa khỏi cả 2.
- Bà Giữa đảng viên của chi bộ tôi bị viêm xoang nặng, mũi bà thở ra có mùi rất khó chịu, bà được chữa khỏi bệnh. Các cháu trai và cháu gái của bà đi theo cũng được chữa khỏi nhiều bệnh.
- Bà Hiền vợ ông Khanh ở cách nhà tôi khoảng 100m hàm răng dưới của bà lung lay ngả ra rất đau, người ta mời ăn cỗ không giám đi, thế mà bằng Diện chẩn tôi giúp bà hàm răng hết lung lay, mấy năm nay lại đi dự lễ cưới đàng hoàng.

 Còn nhiều lắm, nhưng thôi có phải báo cáo thành tích với ai đâu mà viết dài. Giá như ở một làng quê trình độ dân trí cao thì những việc như thế chắc chắn đã được khuyến khích phát triển. Còn ở đây người ta trông thấy tận mắt tất cả mà vẫn bàng quan, thờ ơ, lãnh đạm, thậm chí nhiều người tìm cách bóp chết. Họ cay cú cản trở người bệnh đến nhà tôi. Những tháng hè các cháu cận thị đến nhà tôi quá đông, có ồn ào một tí họ chửi tục, có kẻ cầm dùi đục xông vào cổng nhà tôi quát người bệnh: “Đừng tin thằng này nó lừa đấy ”. Những người bệnh đàn ông đòi đánh cho một trận. Tôi phải can: “Không được đánh, đánh người là phạm pháp. Họ ngu dốt nói càn, chấp với họ làm gì, chấp với họ chẳng hóa ra cũng ngu dốt như họ. Vả lại tôi lừa hay không thì người bệnh tự biết”. Họ vu khống tôi bao nhiêu sau này sẽ hổ thẹn bấy nhiêu, tôi không chấp.

 Chị Liễu công tác ở bệnh viện phụ sản Thái Bình dùng xe con chở mẹ chồng đến nhà tôi bị chặn lại,mắng nhiếc, phạt tiền rồi đập đèn xe. Khiếp quá họ nhâu nhâu như lũ kền kền bâu quanh xác thối. Chị Liễu phải điện báo công an. Những người đập đèn xe  được gọi lên trụ sở giáo dục : “Làng xóm các ông, bà có thầy giỏi , người bệnh đến càng đông , xe ô tô đến càng nhiều càng vinh dự. Tại sao lại đập đèn xe của người ta ?, đập phá tài sản của công dân là phạm pháp. ”

 Nạn đập phá  xe chấm dứt thì nạn mãi lộ trỗi dậy. Xe con chở vị đại đức Từ Thiền Viện Hàm Rồng Thanh Hóa về bị phạt 300.000đồng. Xe taxi chở vị Đại đức Từ Thiền Viện Trúc Lâm Yên Tử Quảng Ninh về bị phạt 200.000 đồng. Các bậc tu hành còn bị chẹt cổ móc tiền thì các lái xe khác khiếp đành đậu xe ở gốc đa ngã tư đầu làng còn người bệnh dặt dẹo dìu nhau đến nhà tôi. 

Bà con nông dân lương thiện ở trong xóm bất bình chê trách , mạn đàm với nhau thôi chứ chẳng ai giám nói. Khi những phường ít học ngang ngược lộng hành thì những người lành tự bảo nhau: “Chẳng dại gì dây với hủi”. Còn tôi chẳng thể nói gì. Hành động điên rồ vôi lối của họ là cố ý cản trở người bệnh đến nhà tôi, cố ý gây khó cho việc chữa bệnh của tôi . Tôi nhớ một triết gia phương Tây đã nói :”Cái gì đúng sẽ tồn tại ”. Còn việc chữa bệnh bằng phương pháp Diện chẩn Bùi Quốc Châu mà tôi đang theo đuổi là khoa học, là nghiêm túc đúng đắn , đem lại hiệu quả thiết thực cho dân. Tôi không sợ, không nản chí đã viết 2 câu:

Mặc cho Sói hú, Cọp gào
Diện chẩn liệu pháp xe lao đến cùng.

 Tôi đóng khung trang trọng đặt trên bàn làm việc hàng ngày nhìn vào đó mà nuôi chí bền.

 Diện Chẩn chữa sỏi niệu quản

Thế rồi việc gì đến đã đến. Một hôm chị dâu tôi đạp xe sang: “Chú ơi! khổ quá, anh chú suốt đêm cởi truồng đắp chăn, làm sao bây giờ? ”. Thì ra ông anh yêu quý của tôi bị tắc đường niệu , tiểu tiện không được , nước tiểu cứ rỉ ra. Đi khám bác sỹ bảo phải mổ. Mổ thì gay quá, chẻ đôi dương vật lấy hòn sỏi ra, khâu vá, băng bó , chưa xong còn phải chọc một lỗ ở cạnh sườn luồn tiô vào bọng đái lấy nước tiểu ra một cái bịch nhựa đeo ở bên hông. Phức tạp quá. Tôi bảo chị dâu: “Bác về bàn với bác trai  dũng cảm bỏ thói quan liêu bảo thủ trì trệ đi, mạnh dạn tiếp thu Diện Chẩn - phương pháp chữa bệnh mới thì sang đây tôi giúp , bảo đảm không trầy da, không tróc vẩy, không đau đớn , không chảy máu , không tốn kém mà khỏi nhanh”. Chị dâu tôi trợn mắt: “Chú bảo không trầy da, không tróc vẩy..”Đúng”, Tôi nhắc lại lần nữa cho chị dâu tôi nghe thật rõ. Chị quay ngoắt lại ra về , mười phút sau anh họ tôi được đưa sang. Giải pháp của tôi cũng giản đơn thôi:

Tắc đường niệu thì tôi thông tắc: 19 ;14; 275; 61; 39; 26; 312; 184; 85; 87
Dị vật gây tắc đường niệu là viên sỏi thì tán sỏi:  113; 3; 106; 184; 290 ;64; 3
hoặc: 0; 275; 277; 87; 85; 29; 3; 290; 26; 103; 300; 38; 64

 Cộng với các huyệt Tuyến Tùng, Tuyến Yên ở dưới ngón chân cái. Trường hợp của anh tôi đau quá , tôi dùng luôn cả 2 phác đồ cho nhanh khỏi. Vị trí tắc nghẽn là dương vật gồm: 19; 63; 1; 50; 0; 26; 37; 53; 235; 23; 174

 Làm như vậy đường niệu được nới rộng, dị vật bị bào mòn nhỏ lại, áp xuất nước tiểu mạnh đẩy dị vật bung ra , nước tiểu trào theo, bàng quang xẹp xuống, bụng nhẹ bẫng. Anh tôi sướng quá như trút được gánh nặng. Sáng hôm sau chị dâu sang nói ngay: “Chú ơi hòn sỏi ra rồi như quả ké có gai. Anh chú tiểu tiện được rồi nhưng mà kêu rát”. À, rát là phải thôi, hòn sỏi có gai bị đẩy mạnh nó cào xước niêm mạc đường niệu, nước tiểu mặn , cái của quý của anh tôi rát là không tránh khỏi , chuyện vặt đó dễ ợt. Anh tôi lại sang, tôi bấm bộ huyệt rát xót xa: 26; 3; 61; 125 cộng với bộ vị của dương vật. Tôi bấm luôn 2 vòng. Anh tôi cười hồn nhiên: “Lạ nhỉ, nhanh thế à”.

Diện Chẩn của lòng dân

 Khách đến thăm. Anh tôi kể chuyện được chữa bằng Diện chẩn, mấy ông phản ứng liền. “Vô lý, thuốc men đến lúc ấy nó mới ngấm chứ châm châm chọc chọc thì khỏi làm sao được”. Cháu Quý con trai trưởng của anh chị tôi đang rót nước nghe nói ngang phè thế nó bực mình đặt ganh nước xuống bàn chẳng thèm mời bước ra sân gắt lên: “Văn hóa lùn, quan liêu bảo thủ ngu lâu dốt bền”. Chị dâu tôi mắng: “Mày nói thế các ông ấy giận đấy”. “Con chẳng sợ, các ông ấy mang tiếng đi xa về gần mà hiểu biết quá hạn hẹp. Con đây thôi, khủy tay đau điếng, chẳng thuốc thang gì , chú ấy chỉ ấn cho con một mốt trên lông mày (Huyệt 98) sau hai lần là khỏi hẳn. Cái gì đúng phải công nhận, cái gì hay phải ủng hộ , con rất ghét mấy ông hay chạnh chọe, bới móc, nay thắc mắc, mai kiến nghị, ngày khác tố cáo , gây rối , chẳng tích sự gì”. Nói rồi cháu Quý lên xe máy phóng đi luôn. Gặp tôi cháu tuôn ra một hồi cho hả giận. Tôi chỉ cười, nhưng công nhận cháu nói đúng và yên tâm là trong dân đã có người nhận ra cái hay của Diện chẩn.

 Thái độ quan liêu bảo thủ trì trệ ở làng tôi nặng nề quá đáng. Người bệnh từ xa đến rất dễ nhận ra. Bà Trần Hoa Tím ở thành phố Hạ Long tỉnh Quảng Ninh đã viết bài thơ phê phán khá tế nhị như sau:

ĐIẾC HAY GIẢ ĐIẾC?
Bà già dắt cháu đi chơi
Gặp ông lão móm đang ngồi câu tôm
Bồi hồi nhớ thuở hoàng hôn
Sóng đôi dạo bước con đường này đây
Ngờ đâu tình sự như vầy
Ông thì móm mém, tôi đây lưng còng
Trời sinh ông phận long đong
Còn tôi bại liệt trong lòng sầu bi
May thay gặp được thầy Kỳ
Tình làng nghĩa xóm quản gì khó khăn
Cây kim xua bệnh tan nhanh
Chân tôi bại liệt duỗi khuỳnh thẳng ra
Tiếng thơm truyền khắp gần xa
Ù…à…..Hở…hả….
Trời ơi! ông điếc hay là quan liêu?...

 Chuyện đến đó tưởng đã xong, nào ngờ mấy tháng sau ông Hải tổ trưởng Đảng báo 3 giờ chiều tập trung đi thăm người ốm. Lại ông anh họ yêu quý của tôi. Ông bị thoái hóa cột sống lưng, đau thần kinh tọa. Đã 2 lần đi bệnh viện chữa nhưng không khỏi. Đau quá ông không ngồi được, ăn cơm cũng phải đứng một chân còn một chân kia co đặt lên ghế đôn. Mọi người hỏi thăm tình hình bệnh trạng, động viên khuyến khích, tặng quà rồi ra về. Ra đến cổng chị dâu cầm tay tôi giật nhẹ. Hiểu ý chị dâu , tôi đi chậm lại . Chị hỏi: “Bệnh của anh như thế chú bảo tôi phải làm gì bây giờ?”. Tôi bảo: “Bác ra hỏi chị Chanh vợ anh Lập xem . cái mông của chị ấy uỳnh ra đau lắm đi lệch cả người, chị ấy khỏi rồi . Bác xem chị ấy chữa ở đâu thì đưa anh đến đấy mà chữa”.

Sáng hôm sau chị đưa anh sang mắng luôn “Chú thật là, bảo tôi đưa anh sang đây có phải hơn không?, bảo tôi hỏi cái Chanh, nó mắng cho “Bà dở hơi à, gần nhà xa ngõ chẳng ra làm sao, ông Kỳ chữa cho tôi đấy ”. Bị mắng là đúng thôi , gần nhà xã ngõ chẳng biết gì chịu thiệt. Tôi  nhận chữa cho anh . Phác đồ chữa căn bệnh này các lương y Diện chẩn tài danh đã viết nhiều rồi , tôi chỉ việc thao tác kỹ thuật cho thật nhuần nhuyễn là xong. Anh tôi khỏi bệnh, nằm, ngồi, đi đứng thoải mái , mấy ông lại đến thăm, nhưng từ lần này không thấy ai ngọng ngạnh chạnh chọe gì nữa. Chị dâu tôi thấy chồng khỏi bệnh thì mừng quá liền hỏi: ”Chú ơi tôi bị huyết áp cao những 220/100 chú có giúp được không?”. Tôi lại giúp , vận dụng phác đồ của lương y Hoàng Chu tôi hạ huyết áp cho chị từ 220/100 xuống còn 140/80 thì ổn định. Chị tôi vào Nam thăm con,  đi máy bay, về máy bay an toàn, chị sang chơi cho quà và tặng tôi bài thơ:

Người ta ở tận đâu đâu
Nghe danh ông cũng rủ nhau tìm về
Nhà tôi ở sát liền kề
Bệnh tật rề rề, đầu óc ngu ngơ
Thần thiêng, phật thiện không thờ
Lại đi cầu khẩn bến bờ xa xôi
Huyết áp tôi cao lâu rồi
Vòng đeo, thuốc uống từ thời thanh xuân
Mà nay tuổi ngoại lục tuần
Đầu óc choáng váng nhiều phen ngã nhoài
May thay có ông Kỳ tài
Không tiêm, không uống bệnh nay khỏi rồi
Tiền công ông lại cho tôi
Vậy có vài lời cảm tạ ơn ông

Ký tên: Trần Thị Vinh 

 Mười năm năm chữa bệnh bằng Phương pháp Diện Chẩn Bùi Quốc Châu tôi có rất nhiều niềm vui nhưng cũng không ít nỗi buồn. Tôi không muốn viết nhưng buộc phải viết. Câu lạc bộ K79 Hà Nội yêu cầu viết, nhiều vị đồng môn Diện chẩn yêu cầu viết, các bạn đồng nghiệp (Cùng dạy học với tôi một thời ), các bạnh đồng ngũ (24.6.1968) yêu cầu viết. Các vị ấy bảo: “Ông phải viết để báo cáo với GSTSKH Bùi Quốc Châu kết quả công việc mình làm. Viết để chia sẻ cùng quý vị đồng môn Diện chẩn. Viết để lưu giữ những kỷ niệm về thời Diện chẩn . Chúng tôi yêu cầu ông viết thật trung thực, cái hay cần khen, cái dở cần phê phán , không khoe khoang, không né tránh , không vị nể. Viết trung thực để giúp chúng tôi có cơ sở nhìn nhận khách quan về Diện chẩn - điều khiển liệu pháp Bùi Quốc Châu. Viết trung thực để chúng tôi hiểu kỹ về ông, về nhân tình thế thái”. Yêu cầu của quý vị cao quá, tôi từ chối sao được . Suy xét cặn kẽ nhiều đêm rồi mới giám cầm bút .

Nay xin kính trình GSTSKH Bùi Quốc Châu,
Kính trình quý bạn đồng môn Diện chẩn,
Kính trình quý bạn đồng nghiệp, đồng ngũ yêu quý của tôi.

 Quỳnh Hồng, ngày 3/2/2015
 Nguyễn Đăng Kỳ
*Bài viết ban đầu có tên "Gần nhà xa ngõ", được Diện Chẩn Việt bổ sung các tiêu đề để bạn đọc tiện theo dõi.