Sự phục hồi không ngờ của cháu bé bị viêm não, chỉ còn da bọc xương (Kỳ 9)
Thực hư khả năng chữa bách bệnh của phương pháp mang tên "Diện Chẩn" - Báo Người Giữ Lửa
Nghe người nhà nói về tình trạng bệnh tật của cháu Gia Huy một cách xót xa, chúng tôi không khỏi đau lòng: Hồi cuối năm ngoái, bỗng dưng cháu có biểu hiện như người bị tâm thần, cứ bứt tóc, giựt đồ, nói nhảm, la hét rồi đập đầu vào tường. Cháu không có cảm giác gì nữa, giống như một cái cây khô héo. Trong vòng hai tháng, từ chỗ cân nặng 25 kg, cháu chỉ còn trên dưới chục ký. Bố mẹ cháu tưởng rằng đã mất con rồi…
Cơn trọng bệnh của chúa bé khôi ngô
Cháu Đỗ Nguyễn Gia Huy (SN 2009) là con duy nhất của chị Nguyễn Thị Minh Hiền (28 tuổi, trú tại Biên Hòa, Đồng Nai). Kể từ khi sinh cháu đến cuối năm 2013, chị Minh Hiền chưa từng gợn lên chút lo sợ nào về tình trạng thần kinh của con.
Cháu Gia Huy luôn tỏ ra là đứa trẻ hoạt bát, thông minh và hay cười. Trong các bức ảnh của cháu hồi trước tháng 12/2013, Gia Huy luôn nở nụ cười trong trẻo, đáng yêu. Nhưng nụ cười đó bỗng biến mất một cách đột ngột trong sự khủng hoảng của cả gia đình.
Giọng nói đầy lo âu, chị Minh Hiền nhớ lại: “Bấy giờ là giữa tháng 12/2013. Gia đình thấy con có những biểu hiện rất lạ. Lạ lắm. Con vẫn an uống được, vẫn nô đùa, nhưng thỉnh thoảng có những hành động như người bị tâm thần. Ví dụ như con hay bứt tóc, gào thét, rồi nói lảm nhảm. Tình trạng như vậy diễn ra trong gần một tháng mà không dứt. Gia đình lo quá, quyết định đưa con đến bệnh viện ở TP.HCM để kiểm tra”.
"Viêm não; đây là chứng bệnh gây ra bởi virus"
Theo hồ sơ của bệnh viện, cháu Gia Huy nhập viện ngày 25/1/2014 trong tình trạng thần kinh không bình thường. Các bác sỹ tiến hành nhiều xét nghiệm và chụp chiếu nhưng không phát hiện ra nguyên nhân gây bệnh. Trong nỗ lực cuối cùng, bác sỹ thực hiện thủ thuật lấy tủy để xác định nguồn gốc bệnh. Và kết quả thật xót xa: Cháu đã bị viêm não. Đây là chứng bệnh gây ra bởi virus, có nhiều khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Chị Minh Hiền kể: “Trong những ngày nằm viện, tình trạng của con càng lúc càng tệ. Con không biết no biết đói là gì, không chịu ăn uống. Lúc nào con cũng cởi trần chuồng rồi la hét như người mất trí. Trong gần một tháng, từ khi nhập viện đến khi xuất viện, con sụt ký nhanh chóng, từ 25 ký xuống còn 10 ký. Người con chỉ còn da bọc xương. Nhiều đêm trông con, tôi xứ khóc ròng vì không biết con còn trụ được bao lâu nữa”.
Những ngày tháng đó quả thật là tối tăm đối với chị Minh Hiền và gia đình. Làm sao có thể không đau đớn khi phải chứng kiến đứa con khôi ngô, lanh lợi ngày nào giờ trở nên điên loạn, mất kiểm soát. Quan trọng hơn, tính mạng của đứa bé cũng không được đảm bảo khi các bác sỹ thử nhiều loại thuốc kháng sinh chống virus gây viêm não nhưng không có kết quả. Chị Minh Hiền cho chúng tôi xem rất nhiều bức ảnh chụp Gia Huy thời điểm nằm viện. Dù không nói ra, song, chúng tôi hiểu rằng, chị muốn lưu giữ những hình ảnh, khoảnh khắc khi cháu còn hiện hữu trên đời để phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Tưởng sắp mất con lại lóe lên hy vọng
Như đã nói ở trên, trong thời gian nằm viện, tình trạng bệnh tật của cháu Gia Huy không có dấu hiệu cải thiện, ngược lại, cháu dần dần mất hêt ý thức. Các bác sỹ điều trị cho cháu bằng thuôc kháng sinh chống virus, song sự biến chuyển diễn ra chậm, hoặc là không có.
Vẫn lời chị Minh Hiền: “Hồi chưa bị bệnh, con hay mút tay trong lúc ngủ. Lúc bị bệnh rồi, con không mút tay nữa. Nhưng một đêm, khi đang nằm viện, con lại mút tay. Chỉ hành động nhỏ nhoi ấy thôi, nhưng tôi cũng mừng phát khóc, vì con có dấu hiệu hồi phục. Bác sỹ cũng nói như vậy. Nhưng chừng nào con hồi phục hoàn toàn thì không rõ. Nằm viện thêm 3-4 ngày nữa, bác sỹ bảo cho con xuất viện, vì không còn cách gì điều trị được nữa. Bác sỹ nói cháu quá nhỏ nên không thể thực hiện việc chạy chữa bằng châm cứu. Vì thế, gia đình nên cho cháu làm vật lý trị liệu để mong hồi phục dần dần”.
Đưa cháu gia huy về nhà trong tình trạng cháu vẫn không có ý thức, không chịu mặc quần áo và vẫn la hét lảm nhảm, lòng chị Minh Hiền đau như xé. Người mẹ này cũng không biết làm gì để cứu con, cũng không biết “làm vật lý trị liệu” là gì. Vừa hay, có người hàng xóm mách chị Minh Hiền tìm đến cơ sở khám chữa bệnh miễn phí của thậy Nguyễn Văn Lợi (còn gọi là thầy Hai), một học trò của GS.TSKH Bùi Quốc Châu, người phát minh ra phương pháp Diện chẩn Điều khiển Liệu pháp. Tuy chưa nắm rõ phương pháp DIện Chẩn cụ thể như thế nào, chị Minh Hiền vẫn bế con đến gặp thầy Hai với tâm lý “còn nước còn tát”.
Trao đổi với chúng tôi, “thầy Hai” Nguyễn Văn Lợi nhớ lại: “Bệnh nhân lúc mới đến gần như không biết gì. Tôi hỏi bệnh gì, làm sao mà ra thế này. Mẹ cháu nói bệnh viện trả về thì cháu đã như vậy. Cháu chỉ nằm bất động, không biết gì, không có cảm giác, gạch mặt cũng không biết đâu. Nói về Diện Chẩn, nếu gạch mặt mà không biết đau thì coi như não không phân tích được nữa. Coi như xong rồi.
Dẫu thế, với mong muốn cứu người, tôi vẫn cố gắng “đi” bốn vòng, tức là thực hiện lặp đi lặp lại 4 lần việc gạch mặt, rồi dùng máy sấy hơ nóng lòng bàn tay. Sau đó, hơ lên đến đỉnh đầu, hơ cho nóng lên. Hơ từ dưới bụng lên, tập trung cho xương cũng nóng lên. Hơ hai lòng bàn chân thì cháu vẫn không nhúc nhích. Hơ đến hai lòng bàn tay thì bắt đầu thấy nhúc nhích. Tiếp đó, hàng ngày mẹ cháu đều bế cháu đến đây. Mỗi ngày tôi lặp lại quá trình chữa trị 1 lần. Cháu đã có chuyển biến đôi chút. Sau 15 ngày thì cháu biết nóng, rụt tay lại. Đấy là cơ chế phản ứng đã về. Dần dần cháu đứng được, nhưng chưa nói được. Bữa sau mẹ cháu ắm đến, cháu bảo:”Về về!”. Vậy là cháu đã nói được. Tôi bảo người nhà cho cháu về, chỉ cần tập cho cháu đi lại và cho ăn uống ẩm bổ là sẽ khỏe lên. Đến bây giờ thì anh thấy rồi đấy, cháu đã hoàn toàn hồi phục”.
Chứng kiến sự hồi phục thần kỳ của con, chị Minh Hiền không cầm được nước mắt:”Tôi cứ nghĩ là con khó mà có ý thức trở lại, như cái cây, cái cỏ chết héo rồi. Ai ngờ lại gặp thầy, gặp phương pháp hay. Bây giờ, con đã đi học được rồi-con đang học mẫu giáo lớn, chuẩn bị vào lớp một. Thật sự, tôi quá biết ơn thầy Hai và phương pháp Diện Chẩn”.
Hoài SơnNguồn:Theo Báo Người Giữ Lửa