In bài này

Giành giật lại sự sống cho mẹ khỏi bàn tay tử thần

Phúc trùng lai - Chuyện thứ sáu

Có ai đó từng nói: Nỗi buồn chia đôi, nỗi buồn vơi đi một nửa. Niềm vui chia đôi, niềm vui nhân lên gấp nhiều lần, Tôi có niềm vui, rất vui, muốn chia sẻ cùng các vị đồng nghiệp. Nhờ Diện chẩn tôi cũng được hưởng phúc trùng lai, chuyện như sau: Tôi học diện chẩn khóa 1 ở Thái Bình tại câu lạc bộ Lê Quý Đôn. Bài giảng của thầy hay quá. Tôi lắng nghe như muốn nuốt từng lời, giờ giải lao tôi lên bục giảng hỏi: Thưa thầy con có mẹ già đã ngoài 90 tuổi, mẹ con mắc chứng viên phế quản mãn tính mấy chục năm rồi, liệu có chữa được không?

Thầy bảo: được chứ, bạn về chữa cho cụ đi. Bệnh này có 3 huyệt chính: 61, 467, 491. Thầy dùng que dò ấn trên mặt tôi. Cám ơn thầy, tôi mua ngay cuốn chìa khóa vạn năng, cây dò huyệt và túi hương ngải. Về nhà tôi mở sách ra xem thật kỹ, lấy giấy bút vẽ sơ đồ huyệt vị rồi bấm thử trên mặt mình. Không trầy da, không đau đớn. tôi bảo: “ Mẹ ơi, để con chữa bệnh cho mẹ bằng phương pháp mới xem thế nào”.Mẹ tôi bị bệnh nặng lắm, mùa đông năm nào cũng phải dự trữ củi đốt lửa sưởi. Nhiều lần phải mời bác sĩ tới nhà cấp cứu. Hôm ấy tôi khoe với mẹ việc đi học phương pháp chữa bệnh mới không dùng thuốc mà khỏi nhanh. Mẹ chưa tin đâu nhưng đồng  ý cho chữa thử. Mẹ kêu đau nhưng cũng chịu cho tôi bấm huyệt 3 lần.

Đêm ấy mẹ ngủ yên không ho hắng, không hen suyễn. Tôi hoang mang lần đầu tiên bấm huyệt chưa hiểu kết quả ra sao, lỡ có chuyện gì xấu thì rắc rối to. Tôi rón rén vào phòng xem. Mẹ ngủ ngon, hơi thở êm nhẹ, tôi mới bình tâm trở lại. Sáng hôm sau thức dậy mẹ nói ngay: “ Con ơi, nó cất đi đâu ấy” Tôi mừng quá. Vậy là hiệu quả rồi! Tôi chẩn trị cho mẹ 4 ngày liền, mỗi ngày 4 lượt. Đến ngày thứ 5 mẹ không cho bấm nữa, mẹ bảo: “ Đau lắm, mày chọc dừ cái mặt tao ra”. Mới học về chưa có kinh nghiệm, tôi bấm có mạnh tay. Rất may mẹ tôi khỏi bệnh, khỏi mỹ mãn luôn. Suốt 8 năm cuối cuộc đời không phải uống thuốc, không phải mời bác sĩ đến nhà. Mẹ tôi sống vui vẻ, an nhiên, tự tại, thoải mái.

Còn chuyện này nữa. Ngày Giáo sư Tiến sĩ Bùi Quốc Châu về Thái Bình, giảng dạy Diện chẩn nâng cao tại hội trường huyện ủy huyện Vũ Thư, tôi di học, mới được một ngày con trai tôi đã phải nhờ bạn phóng xe máy đi đón. “ Ông về ngay”- Cháu Thịnh bạn con trai tôi bảo: “ Ở nhà cụ gặp nguy kịch rồi”. về đến nhà đèn điện sáng choang, con cháu đông đủ đang bàn chuyện chuẩn bị làm đám tang. Tôi vội vào thăm. Mẹ nằm bất động, miệng há, tay xòe. Thấy vậy tôi hoảng hồn, nguy hiểm quá. Mẹ bị đột quỵ do tâm tuyệt, tỳ tuyệt. Ngay lập tức tôi dùng ngón tay ấn day huyệt 57 để ổn định nhịp tim rồi gọi con cháu lấy que dò. Tôi bấm các huyệt 19, 127, 60,0 để cấp cứu ngất xỉu, tiếp đến tôi bấm các huyệt 60, 69, 8, 73 khôi phục hoạt động của tim rồi ấn các huyệt 37, 40, 481, 132 khôi phục hoạt động của tỳ. Ơn trời cho tôi trí nhớ tốt và khả năng chẩn trị chuẩn xác. Mẹ tôi tỉnh lại, miệng mấp máy “ con ơi”.

Cuộc đời tôi đã rất nhiều lần được mẹ âu yếm gọi “ con ơi!” nhưng chỉ lần này mới làm tôi xúc động. Nước mắt trào ra, thương mẹ quá và vui sướng quá. Tôi vừa giành giật lại sự sống cho mẹ khỏi bàn tay tử thần. Công sinh thành dưỡng dục của mẹ lớn như trời biển. Phận làm con khó báo đáp được chu toàn. Với tôi làm được những việc như thế cho mẹ cũng cảm thấy hạnh phúc lắm.

Những ngày sau tôi bấm cho mẹ ba bộ huyệt: Tăng cường sức đề kháng, tăng cường tính miễn nhiễm và bổ âm huyết. Sức khỏe của mẹ tôi vượng lên dần.

Ở vùng quê tôi từ xưa đã truyền miệng câu ca:
Sống thì sống đủ một trăm
Chết thì chết đúng hai lăm tháng mười.

Chả là thời phong kiến đế quốc quê tôi rất nghèo. Nạn đói năm 1945 cướp đi sinh mạng 2 triệu người chắc chưa ai quên. Vì đói kém nếu chết trước 25 – 10 thường mất giỗ. Ngày 25 tháng 10 là ngày gặt hái xong, thóc đã vào bồ không lo mất ggiỗ. Ngày nay đất nước ta đã đổi mới, đời sống nhân dân nâng cao vượt bậc. Chẳng ai còn lo mất giỗ nhưng sống đủ một trăm thì vẫn là mơ ước của mọi người. Tôi may mắn đã chăm sóc mẹ thực hiện đúng câu ca. Mẹ tôi ra đi ngày 25 – 10 – 2005, hưởng thọ 101 tuổi. Cũng thật tuyệt vời mẹ tôi ra đi nhẹ nhàng thanh thản như vào giấc ngủ sâu.

Chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi thêm tin yêu Diện chẩn, hăng say học hỏi, nghiên cứu khám phá, đem hiểu biết phục vụ nhân dân. Việc tôi làm hoàn toàn tự nguyện. Đảng không cử, nhân dân không bầu, chính quyền không quản lý, các ban ngành đoàn thể không biết đến. Tự tôi thấy hay. Tự tôi lao vào học hỏi. Tự tôi tình nguyện phục vụ nhân dân. Càng làm càng thấy hay, càng làm càng thắng lợi. Vợ con ngăn cản không được. Chòm xóm có người phản đối điên cuồng dữ dội, không chấp, cứ làm, càng làm tích cực hơn.

Hiệu quả chữa bệnh bằng diện chẩn ở chỗ tôi được người bệnh cảm phục, ngưỡng mộ, làm thơ tặng. Tôi tập hợp được hơn 200 bài in thành tập “Lời cảm tạ”. Rất ngạc nhiên nhiều người ít học lại làm thơ hay. Ví dụ bà Nguyễn Thị Hưởng 63 tuổi, là phụ nữ nông dân nghèo từ làng quê ra thành phố làm ô sin. Bà đưa con nhà chủ đi chữa cận. Bà bị đau đầu gối, đau lưng, đau thần kinh tọa. Được diện chẩn chữa khỏi, bà viết tặng bài thơ: 

Ông Nguyễn Đăng Kỳ.

Đăng là đèn Kỳ là cờ Vậy có thơ:
Ăn không bao nhiêu
Ngủ chẳng bao nhiêu
Ông làm việc thật nhiều

Tất cả vì tương lai con em chúng ta.
Mong cho các cháu mắt sáng ra.
Mong cho người bệnh nhanh khỏi sớm về nhà.
Đèn rạng, cờ hồng kỳ lạ vậy

Là những kỳ công, kỳ tích, lại kỳ tài
Kỳ duyên, kỳ diệu nên kỳ ngộ
Bốn phương tám hướng tụ hội về.
Hữu danh, hữu thực, đời như thế

Thiên hạ bao la dễ mấy ai
Dẫu chẳng bảng vàng lưu bia đá
Cũng danh kim cổ bậc anh tài.

Được đón nhận hàng trăm bài thơ như thế, tôi thấy hạnh phúc quá lớn. Không bằng cấp ngành y lại được người bệnh trân trọng, quý mến, ngợi khen. Chuyện lạ có thật đấy chứ.

Vui hơn nữa hiệu quả chữa bệnh bằng Diện chẩn ở chỗ tôi tạo cảm hứng để nhiều vị học rộng tài cao xướng họa thơ đường. Tôi vừa nhận được tập thơ “Hương đồng cỏ nội” do nhà xuất bản hội nhà văn ấn hành. Nhà thơ Nguyễn Khắc Lễ ở Đại Đồng, Thạch Thất, Hà Nội gửi tặng. Trong tập thơ tác giả giành một trang viết về Diện chẩn. Tôi xin trích nguyên văn: “Trang thơ kính tặng cụ Đăng Kỳ (Thái Bình) và các nhà Diện chẩn đang đi tiên phong ở Việt Nam trong sự nghiệp cứu khổ cứu nạn.”

Bài 1: Diện chẩn gian nan

Diện chẩn gian nan quá thể tài
Đáng buồn vì bị ghét ghen bài
Hung hăng lắm kẻ chuyên xuyên tạc
Láo nháo nhiều anh hộ cái sai

Chân lý đúng sai đâu dễ đạt
Có không thua được khó an bài
Đông tây kim cổ xưa nay thế
Đến được vinh quang giá trả dài.

Bài 2: Thần Kỳ Diện chẩn

Diện chẩn quá tài nhất thế gian
Nhưng còn lận đận lắm gian nan
Một môn khoa học đầy hy vọng
Một cách chữa hay chớ có càn

Quái lạ nan y mà chẳng thuốc
Thần kỳ bệnh nặng khỏi liền ngay
Mới hay tài trí là vô hạn
Đủ thấy thiên tài của nước Nam

Bài 3: Tấm gương cụ Đăng Kỳ Thái Bình

Cụ Kỳ Diện chẩn giỏi làm sao
Chữa chạy giúp đời đức quá cao
Người bệnh nan y tiền chẳng lấy
Kẻ nghèo đau nặng giúp công lao

Vì dân tiêu chí luôn sâu đậm
Nghĩa cả đời cao nặng biết bao
Gương sáng Bác Hồ vầng nhật nguyệt
Kệ phường băm chặt dạ không nao.

Kỹ sư Vũ Lập Cự ở khu 4 Thị trấn Quỳnh Côi viết:
Ngọn lửa lung linh sáng tựa sao
Như là huyền diệu giấc chiêm bao
Đăng Kỳ Diện chẩn lương y giỏi

Thắp sáng văn chương cảm hứng trào.
Trận mạc một thời nêu trí dũng
Y trường mấy độ sáng ngôi sao
Gia phong mẫu mực đời yêu quý

Xóm láng dân tình mến đức cao.
Chưa thỏa mãn Kỹ sư Vũ Lập Cự viết tiếp bài hai:
Lương y trị bệnh cứu bao người
Tiếng tốt đồn xa khắp mọi nơi

Diện chẩn thần kỳ mau khỏi cận
Mũi kim diệu vợi khớp nhanh lùi
Đông Tây Nam Bắc nghe danh: mộ
Nam phụ lão nhi hết bệnh: vui

Trời phú đôi tay và khối óc
Trái tim nhân hậu sáng ngời ngời.
Nhà giáo Vũ Chuộng ở Lê Hoàng Quỳnh Châu viết
Mừng thầy năm nay tuổi bảy lăm

Diện chẩn cứu người vẫn lo chăm
Con cháu lớn khôn đều thành đạt
Công tư tròn trịa tựa trăng rằm
Quốc gia có giặc đi đánh giặc
Đất nước thanh bình chữa bệnh dân
Cống hiến cả đời không ngơi nghỉ
ngời ngời chữ đức đẹp chữ tâm.

Tôi vô cùng kính trọng và biết ơn quý vị đã tặng thơ. Sau cả chục năm bị công kích, bị xúc phạm, bị bóp chết. Tôi không chết và bây giờ được nâng trên tay những áng thơ hay. Tôi xúc động, vô cùng xúc động như trước đây trong chiến tranh bảo vệ Tổ quốc được cấp trên gắn lên ngực tấm huân chương chiến công. Tôi sung sướng bội phần bởi quý vị không chỉ khen cá nhân tôi mà khen “Các nhà Diện chẩn đang đi tiên phong ở Việt Nam trong sự nghiệp cứu khổ cứu nạn.” Vinh hạnh này không phải chỉ riêng tôi mà cho tất cả những ai đang làm Diện chẩn. Vinh hạnh này tôi xin kính trình GS. TSKH Bùi Quốc Châu người thầy đã sáng tạo ra Diện chẩn, phương pháp chữa bệnh độc đáo đặc thù của Việt Nam.

Ngày 20 tháng 3 năm 2016
Nguyễn Đăng Kỳ
@DienChanViet.Com