In bài này

Cô Tranh chữa bệnh bằng tiếng hát

 Kỳ lạ người phụ nữ chữa bệnh bằng lá cây và hát

Có mặt tại thôn Viên Du, xã Thanh Vân, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc, người viết đã được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng bất ngờ: Con đường dẫn vào thôn người đông như trảy hội. Bãi đỗ xe ở đầu làng rộng hàng nghìn m2 cũng đã chật ních ô tô.

chữa bệnh, kỳ lạ, phụ nữ, lừa đảo,

Người ngồi chật kính trong khoảng sân rộng gần 400m2 nhà cô Phan Thị Tranh

Thì ra, họ đều là những người từ phương xa tìm đến nhà cô Phan Thị Tranh để nghe cô hát, sau đó xin lá mát về uống chữa bệnh với một sự tự nguyện và niềm tin mạnh mẽ vào tài năng của cô Tranh.

 Đoán trước và chữa bách bệnh cho người

Một người giúp việc cho cô Tranh kể, nguyên nhân chính khiến nhiều người tin tưởng cô Tranh là là ngày xưa, khi bố cô Tranh bị bại liệt, còn mẹ bị u cổ, đi bệnh viện, bác sĩ trả về nhà chờ chết. Cô Tranh đã lẳng lặng chữa bệnh cho mẹ, cho bố mà không nói cho mọi người biết. Đến mức mẹ cô còn chửi cô là vô ơn, nuôi lớn bằng này mà lúc mẹ sắp chết, con lại ngồi hát. Nhưng rồi 1 thời gian sau, không ngờ tiếng hát của cô Tranh lại có sức mạnh thần kỳ giúp bà khỏi bệnh. Lúc đó bà mới không chửi cô nữa.

Rồi sau đó, chứng kiến những người khỏi bệnh sau khi được cô Tranh “chữa trị”, hay những lần cô Tranh luyện công đến mức máu từ tay cô bắn ra ngoài. Rồi chuyện tận mắt thấy cô Tranh đã chết, nhưng sau mấy ngày lại sống lại bình thường khiến nhiều người đặt niềm tin vào cô nhiều hơn.

Những người cùng thôn với cô Tranh còn bảo, cô Tranh có linh cảm rất tốt, có thể đoán trước được nhiều chuyện sắp diễn ra trong tương lai gần. Ví như việc cách đây mấy tuần, đứng trước mọi người, cô Tranh vỗ vai một chị người làng tên Bông rồi bảo,” cẩn thận trong nhà có người sắp bị đi tù”.

Không ngờ mấy hôm sau, cậu em trai làm nghề lái xe của chị Bông đang đi trên đường thì bánh ô tô dự phòng treo phía sau bất ngờ rơi trúng vào người đi đường khiến người này chết ngay tại chỗ.

Gia đình thấy vậy thì sợ hãi tìm đến cô Tranh, sau khi được cô Tranh ra tay giúp đỡ, phía gia đình có người tử nạn đã đồng ý ngồi lại để thỏa thuận đền bù, tuy nhiên số tiền họ đòi lại quá lớn - 250 triệu. Lần này nghe lời cô Tranh, mỗi ngày gia đình chị Bông đều nghĩ đến cô 10 phút thì lạ thay gia đình có người tử nạn lại đồng ý cho qua sự việc sau khi nhận về số tiền đền bù là 100 triệu đồng. Giảm 150 triệu so với số tiền họ đòi hỏi ban đầu.

Sau vụ đó, gia đình chị Bông càng tin cô Tranh hơn. Tuy nhiên, so với câu chuyện của chị Nguyễn Thị Mến 42 tuổi, người cùng thôn với cô Tranh thì còn đáng kinh ngạc hơn.

Chị Mến kể, vốn là người cùng làng, nên hôm đó, tức là khoảng tháng 10 năm 2010, tình cờ chị gặp cô Tranh đang đi ngoài đường. Sau khi dừng lại, chào hỏi, và nói chuyện với nhau vài câu xã giao thì bất ngờ cô Tranh bảo chị: “Trong bụng mày có vấn đề đấy, mày xuống nhà tao mà lấy thuốc về uống đi”.

Nghĩ mình đang khỏe mạnh, không thấy có dấu hiệu bệnh tật, nên chị Mến không tin, và cũng không xuống nhà cô Tranh để lấy thuốc về uống nữa.

Thế nhưng, đúng khoảng 1 năm sau, chị Mến bỗng thấy bụng mình mỗi ngày một to lên, đau đớn, và khó chịu đến mức không ăn, không ngủ được.

Lúc này, chị mới lên bệnh viện đa khoa tỉnh Vĩnh Phúc để siêu âm, chụp chiếu thì phát hiện u nang buồng trứng với kích thước rất lớn. Lập tức chị được các bác sĩ của bệnh viện tỉnh chỉ định cho mổ gấp. Tuy nhiên, vì chi phí cho ca mổ khá lớn, sức người nông dân khó lòng chi trả nên chị Mến nằng nặc đòi về nhà.

Lúc này, chị Mến mới quay lại tìm cô Tranh nhờ chữa trị bằng cách hàng ngày đến nhà nghe cô Tranh hát, uống lá mát do cô Tranh hái, và nhờ cô Tranh luyện công, đẩy tần sóng làm tan khối u.

Một cách chữa trị tưởng như đùa này, không ngờ lại có tác dụng. Đúng một tháng sau, chị Mến thấy bụng mình nhỏ hẳn đi, những dấu hiệu cho thấy cái u đã bị tan và thải ra ngoài giúp chị không còn thấy đau đớn, và khó chịu nữa. Lúc này, chị mới tìm đến bệnh viện để siêu âm kiểm tra lại thì cái u đã không còn nữa.

Chữa khỏi bệnh hiểm nghèo cho cả bác sĩ

Là người làm việc trong ngành y, tuy nhiên bác sĩ Phan Bá Hội- Phó GĐ Bệnh viện đa khoa Vĩnh Tường (huyện Vĩnh Tường- Vĩnh Phúc) cũng vẫn tìm đến cô Tranh để chữa bệnh cho mình sau khi y học đã “bó tay”.

chữa bệnh, kỳ lạ, phụ nữ, lừa đảo,

BS Phan Bá Hội vui mừng sau khi khỏi bệnh hiểm nghèo

Bác sĩ Hội cho biết: Vào khoảng đầu năm 2013, anh thấy đau vùng xương chậu, nên xuống bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội) để khám thì được các bác sĩ ở đây cho biết, anh bị bệnh U Lymfo, một dạng ung thư xương.

Vốn biết được mức độ nguy hiểm và khả năng chữa trị bằng y học đối với căn bệnh này, nên chỉ sau khi nằm theo dõi tại bệnh viện Bạch Mai vài ngày, anh quyết định về lại quê hương, và tìm đến chị Tranh.

Khoảng ngày 15-3-2013 anh Hội được chị Tranh bắt tay (truyền tần sóng - pv) và vỗ vào vùng xương đau. Lạ kỳ thay, sau ít phút anh cảm thấy rất dễ chịu. Từ đó, anh Hội thường dành thời gian đến nghe chị Tranh hát, bắt tay và khi ra về chị Tranh cho một túi nhỏ lá mát để sắc uống.

Thế rồi, cơn đau ngày một thuyên giảm. Ngày 16/8/2013 bác sĩ Hội xuống bệnh viện Bạch Mai kiểm tra lại thì được thông báo khối u tại xương chậu đã tan hết.

Sinh con trai và chuyện kỳ lạ về cái thai chết lưu

Nhớ lại lần tìm đến cô Tranh để nhờ cô Tranh làm phúc “hóa phép” cho mình có thể sinh được con trai, chị Nguyễn Thị Ngọc vẫn rưng rưng nước mắt.

chữa bệnh, kỳ lạ, phụ nữ, lừa đảo,

Chị Ngọc kể lại câu chuyện kỳ diệu của mình

Chị Ngọc kể: Sau khi lấy chồng về Tam Đảo Vĩnh Phúc, và sinh con gái đầu lòng, chị Ngọc đã tìm đến cô Tranh để xin thuốc và nghe cô Tranh hát với hy vọng có thể sinh được con trai.

Sau mấy tháng trời kiên trì, đến lúc thấy cơ thể đã có những biểu hiện lạ, chị Ngọc đã tìm đến bệnh viện tỉnh Vĩnh Phúc để siêu âm. Lúc này, các bác sĩ siêu âm đã phát hiện chị Ngọc có thai được 7 tuần, và là thai đôi. Tuy nhiên, chỉ một thai còn sống, còn một thai bị nghi chết lưu. Họ yêu cầu chị Ngọc thường xuyên đến bệnh viện để theo dõi.

“Tuy nhiên, vì đường lên viện xa xôi, và tốn kém, nên mình đã quay trở lại cô Tranh. Lúc này, cô Tranh bảo, nếu tin cô thì cứ uống thuốc mát, hàng ngày nghĩ đến cô 2 phút thì đâu sẽ vào đó, và không cần phải đến bệnh viện kiểm tra nữa,

Nghe lời cô Tranh, hàng ngày mình vẫn uống thuốc lá mát và nghe cô Tranh hát cho đến khi thai nhi đã bước sang tháng thứ 7 mình mới đến bệnh viện để kiểm tra thì biết, đó là 1 cháu trai, và kỳ lạ thay, cái thai chết lưu cũng đã không còn nữa”.

“Mình không giải thích được, tại sao lại có sự kỳ diệu đến như vậy, nhưng sự thật là cô Tranh đã giúp mình làm cho cái thai lưu tự nhiên biến mất, và mình đã sinh được một bé trai 3,2kg mà không gặp thêm một sự khó khăn nào trong quá trình mang thai” – chị Ngọc khẳng định.

Minh Ngọc (vietnamnet.vn)
 -------------------------------

Vì sao cấm chữa bệnh, “Tiên Tranh” vẫn đông khách?

(VnMedia) - Liên tiếp trong các ngày cuối tháng 11/2013, chính quyền xã Thanh Vân (Vĩnh Phúc) cùng cảnh sát giao thông, bắc loa phóng thanh thông báo cấm bà Tranh hoạt động nhưng người dân vẫn kéo đến rất đông.


Bà Tranh gần đây đã trở nên một hiện tượng lạ khi sử dụng phương pháp hát và bắt tay truyền năng lượng cho mọi người. Hàng nghìn người từ phía Bắc, phía Nam, miền Trung đã kéo đến, không ít người thuê nhà ngay tại thôn Viên Du, xã Thanh Vân, Tam Dương, Vĩnh Phúc là nơi bà Tranh đang cư trú để hàng ngày có thể được nghe bà Tranh hát và bắt tay. 

Điều đáng nói là trong khi chính quyền xã ra sức ngăn cản bà Tranh hành nghề thì rất nhiều người bệnh lại phản ứng ngược và mong muốn được bắt tay, nghe hát. 

 Ảnh minh họa

 Nhiều người xếp hàng muốn kể lại kết quả chữa bệnh với đoàn kiểm tra của huyện Tam Dương



Trong vài năm nay, Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng con người đã theo dõi, ghi chép lại hàng trăm các trường hợp khỏi bệnh hoặc có chuyển biến tích cực, bệnh thuyên giảm và sức khỏe được cải thiện sau khi nghe bà Tranh hát và bắt tay. 

Bà Tranh cho biết, bà đã có khả năng này từ khi lên 10 tuổi và lần đầu tiên bà thực hiện khả năng này là khi trong nhà có con lợn bị ốm. Vì nghèo đói, con lợn đó như là gia sản của gia đình khiến mọi người đều lo lắng, nhưng tự thâm tâm tôi thì chẳng thấy gì là ghê gớm. Tôi bốc một nhúm muối, ném vào đầu con lợn và hát, một lúc sau thì con lợn dậy ăn hết máng cám và khỏi ốm.  

Cách chữa bệnh của bà Tranh ngoài bắt tay, hát, bà Tranh còn cho mỗi người vài chiếc lá cây, trước đây là một túi các loại lá mát (hiện nay do bị cấm bà Tranh đã không phát lá cho khách nữa). Để có những lá cây này,  lúc đầu là những cây cối trong vườn nhà, sau đó thì lên núi hái. Có lúc là lá rau má, lá mít, hoặc có khi chỉ là cây rau dền. Cứ chỗ nào mình có cảm giác có tần sóng trùng với cơ thể mình thì tôi đến hái lá ở chỗ đó. 

Bà Tranh cho biết, hai mươi mốt năm nay, tôi không ngủ đêm nào. Cứ tầm 8h tối, hoặc 9h, 10h (tùy thuộc vào sự cảm nhận mỗi ngày) là tôi đi lên núi Tam Đảo, hoặc đi trên đường, lên Đền Hùng… Chỗ nào có cảm giác có nguồn năng lượng thì dừng lại, tiếp nhận. Có hôm đi 14 ngôi chùa đến 6h30 sáng mới về đến nhà. Điều đặc biệt, nếu ngày nào không đi như vậy bà Tranh sẽ rất mệt mỏi và khó chịu do đó không thể không đi được.

 Ảnh minh họa

 Bà Tranh



Giải thích về việc tại sao lại chọn phương pháp hát để truyền năng lượng cho mọi người, bà Tranh cho rằng, khi bà hát mọi người chú ý nghe với sự tập trung rất cao do đó khả năng tiếp nhận năng lượng của họ tăng lên. Nếu người nghe không tập trung, không chú ý, không có niềm tin thì khả năng tiếp nhận năng lượng sẽ thấp. 

Bà Tranh cũng cho biết, việc truyền năng lượng không nhằm mục đích chữa bất kỳ bệnh gì cụ thể mà chỉ hỗ trợ giúp mọi người thực hiện mong muốn của họ. Nếu ai đó bị đau cột sống hay bị một chứng bệnh nào đó và có mong muốn khỏi thì việc truyền năng lượng chỉ như một tác nhân giúp họ hoàn thành tâm nguyện của bản thân mà thôi. Mong muốn càng lớn thì kết quả càng cao, trái lại những người không có mong muốn thì bà Tranh không thể giúp gì được. 

Về vấn đề này, nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải - Trưởng bộ môn Thông tin Dự báo thuộc Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng con người cho rằng, từ những năm 70 của thế kỉ trước, nhà văn hóa Tâm linh Nguyễn Đức Cần cũng đã từng chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người bằng phương pháp xé một mảnh giấy bản, đắp vào vết đau là bệnh nhân sẽ khỏi. Theo ông Hải, những người có khả năng đặc biệt như vậy, họ đã truyền cho người bệnh một nguồn năng lượng nhất định nào đó thông qua một vật thể hoặc trực tiếp đến người bệnh. 

Trong nhiều năm gần đây, Trung tâm Nghiên cứu tiềm năng con người đã theo dõi hiện tượng bắt tay, hát để truyền năng lượng của bà Tranh và đã thống kê hàng trăm trường hợp khỏi bệnh. Tuy nhiên đây vẫn là hiện tượng cần tiếp tục thống kê, nghiên cứu, ông Nguyễn Phúc Giác Hải cho biết. 

Để người dân có được thông tin chữa bệnh dựa trên cơ sở khoa học, việc chữa bệnh bằng bắt tay và hát cần được giới khoa học và các cơ quan chức năng sớm vào cuộc để làm rõ vấn đề, tránh tư tưởng mê tín dị đoan hay phủ nhận những vấn đề mà khoa học chưa giải thích được.
 
Trần Hằng 
-------------------------
 

Tính mạng của tôi là do “cô tiên” Tranh “vớt về”

“Tôi xin mang sức khỏe, danh dự của bản thân và gia đình ra để thề và chịu trách nhiệm trước những lời nói của mình. Có thể nhiều người còn hoài nghi, cho đó là trò bịp bợm nhưng tính mạng của tôi là do cô tiên Tranh “vớt về””, anh Đặng Xuân Trung – một trong những bệnh nhân được cứu sống nhờ tiếng hát và cái bắt tay của bà Phan Thị Tranh khẳng định. 
LTS: Thời gian qua, dư luận được hâm nóng bởi câu chuyện về bà Phan Thị Tranh (thôn Viên Du, xã Thanh Vân, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc) có khả năng đặc biệt là chữa khỏi nhiều bệnh nan y cho những người dân nghèo chỉ bằng một cái bắt tay và nghe hát. Đến thời điểm này, tòa soạn Báo Kinh Doanh & Pháp luật cũng đã nhận được gần một nghìn bức thư của độc giả ở mọi miền Tổ quốc, trong số đó có nhiều người là Việt kiều mắc bệnh nan y đã được bà Tranh chữa khỏi. Hầu hết độc giả đều bày tỏ lòng biết ơn và cảm phục tấm lòng của bà Tranh. Hơn một năm qua Tòa soạn cũng đã cử phóng viên về Vĩnh Phúc tìm hiểu những người đến chữa bệnh và xác minh tính xác thực về khả năng chữa khỏi bệnh của bà. 
Để rộng đường cho dư luận, chúng tôi xin đăng tải toàn bộ loạt bài viết của phóng viên khi đi tìm hiểu thực tế tại Vĩnh Phúc về khả năng chữa bệnh của “cô tiên” Tranh.

Chúng tôi đã liên lạc được với anh Đặng Xuân Trung (41 tuổi, trú tại  địa chỉ 56/6/2 đường  HT26, phường Liệt Thành, quận 12, TP. Hồ Chí Minh), một bệnh nhân bị ung thư phổi đã di căn giai đoạn cuối từng đến xin nghe hát, bắt tay và uống lá mát của bà Phan Thị Tranh và khỏi bệnh.

14 năm vật vã, đau đớn 

Trao đổi với PV, anh Đặng Xuân Trung  không cầm được nước mắt khi kể về quá trình 14 năm đấu tranh với căn bệnh ung thư phổi quái ác. Năm 1999, anh Trung phát hiện mình bị bệnh lao phổi. Thời gian đầu, anh điều trị tại Trạm y tế của phường Liệt Thành (Q. 12, TP Hồ Chí Minh) nhưng bệnh tình không hề thuyên giảm. Sức khỏe của anh Trung ngày càng yếu, thể lực suy kiệt nhanh chóng chỉ còn da bọc xương, những cơn ho ngày đêm hành hạ anh và những người thân trong gia đình. Không chịu đựng được, gia đình chuyển hẳn anh lên điều trị lâu dài tại Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch. 

Phiếu xét nghiệm của anh Đặng Xuân Trung

“Sau 7 năm nằm điều trị tại Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, tôi chuyển sang giai đoạn kháng thuốc (10/11 loại thuốc chuyên dùng để điều trị lao phổi). Một số bác sĩ giỏi của bệnh viện Phạm Ngọc Thạch đã lắc đầu từ chối điều trị vì bệnh quá nặng, họ nói chỉ còn 2 % sống. Tôi thất vọng ê chề, may mà bác sĩ Phạm Duy Tín, Nguyên Phó giám đốc Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch (đã về hưu) nhận chữa trị. Từ đó trở đi, tôi cố gắng để giành lại sự sống. Tiền thuốc thang không biết tốn bao nhiêu  mà kể. Mỗi lần uống thuốc là  mỗi lần say thuốc vật vã mệt mỏi. Sức khỏe tôi ngày một suy tàn. Nhưng tôi vẫn cố gắng uống thuốc với hi vọng sẽ khỏi bệnh. Vừa uống thuốc lao, vừa kết hợp điều trị bằng phương pháp điện chẩn, nhưng cách đây 2 tháng, tôi nhận thấy là cơ thể không còn có thể tiếp nhận được thuốc nữa. Uống thuốc vào là gan phản ứng rất đau, thận như không còn khả năng hoạt động nữa. Tôi ngưng uống thuốc tây và chuyển qua điều trị bằng thuốc nam nhưng bệnh vẫn không hề thuyên giảm. Lúc này cơ thể tôi rất yếu không thể nhận bất cứ một thứ thuốc nào. Các bác sỹ đều bất lực và cho tôi xuất viện về nhà. Bị bệnh viện trả về, tôi biết cuộc sống của mình đã hết hy vọng, có chạy chữa thế nào thì cũng không thể khỏe lại được. Lúc đó tôi và gia đình rất tuyệt vọng…” anh Trung nghẹn lời.

Thương chồng, vợ anh Trung không ngừng tìm kiếm những bác sỹ chuyên về lao phổi giỏi nhất TP. Hồ Chí Minh để chữa tại nhà cho chồng. Anh Trung và gia đình lại bắt đầu cuộc chiến với căn bệnh lao phổi quái ác thêm 6 năm nữa. “Lượng thuốc tây vào người trong gần 14 năm đã phá hủy gần như toàn bộ nội tạng của tôi. Gan, thận, lá lách, ruột già, ruột non,… đều bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi không ăn uống được, đi cầu, đi tiểu ra rất nhiều máu, nằm bẹp dí trên giường chỉ chờ ngày chết”, anh Trung kể.  
Có bệnh thì vái tứ phương 
Nói về “cơ duyên” với phương pháp chữa bệnh của bà Phan Thị Tranh, anh Trung cho biết đó là kết quả của việc nhiều lần vợ anh lên mạng tìm kiếm những bài thuốc dân gian chữa lao phổi và tham khảo các cách chữa bệnh nan y. 

Anh Trung khi chữa bệnh tại nhà bà Tranh

Anh Trung nói: “Lúc đầu đọc những thông tin về cách chữa bệnh của cô Tranh, tôi còn cười khẩy và cho đó là trò bịp bợp lừa tiền nhưng có bệnh thì vái tứ phương, lúc đó tôi lại như ngọn đèn cạn dầu trước gió bão. Thế là hai vợ chồng dắt díu nhau ra Bắc với hy vọng gặp đúng thầy, đúng thuốc. Thật kỳ lạ, chỉ trong 3-4 ngày điều trị, tôi đã bắt đầu ăn uống được và sau gần 2 tuần, tôi đã gần như khỏe lại hoàn toàn. Về nhà gần 4 tháng nay, tôi giờ đã có thể sinh hoạt, làm việc ở mức bình thường”.
 
Nghe 15 bài hát đã thấy trong người rầm rầm một nguồn năng lượng
 
Kể về quá trình chữa bệnh bằng nghe hát, bắt tay và uống lá mát tại nhà bà Phan Thị Tranh, anh Trung cho biết: “Hai vợ chồng tôi tìm được đến nhà cô Tranh đúng lúc cô đang hát. Có rất nhiều bệnh nhân và người nhà đang ngồi nghe cô hát. Sau khi nghe khoảng 15 bài hát của cô thì tôi thấy trong người mình rầm rầm một nguồn năng lượng rất đặc biệt. Cô Tranh dùng tay phải bắt lấy tay trái của tôi và cho tôi uống lá mát. Do nhà quá xa nên hai vợ chồng tôi ở lại nhà cô Tranh để điều trị luôn. Chúng tôi được cho ở miến phí. Ngày nào cũng có rất đông bệnh nhân tìm đến cô Tranh. Ngày cuối tuần có đến 2.000 người.” 

Hàng nghìn người từ các địa phương đổ về chữa bệnh tại nhà bà Tranh

Theo lời kể của anh Trung, thuốc của bà Tranh là một loại lá mát. Bệnh nhân nấu lá với nước và uống thay nước lọc hằng ngày. Nước lá không có vị đắng mà rất thanh, mát và dễ uống. Điều đặc biệt hơn, tất cả bệnh nhân tìm đến với bà Tranh dù mắc bệnh gì, nặng nhẹ ra sao đều được chữa trị như nhau, nghe hát, bắt tay và uống lá mát. Bà Tranh dùng tay phải để bắt tay bệnh nhân. Bệnh nhân nam dùng tay trái bắt lại, bệnh nhân nữ dùng tay phải bắt lại. Cách chữa bệnh này chỉ có hiệu quả khi người bệnh tuyệt đối tin tưởng.

Anh Đặng Xuân Trung và vợ khi kết thúc thời gian chữa bệnh 

“Gần 2 tháng chữa bệnh tại nhà cô Tranh, tôi chỉ mất khoảng 200.000 đồng tiền thuốc, trong khi đó 14 năm chữa bệnh tôi đốt khoảng 2 tỷ. Cô Tranh còn hát thu đĩa để tặng cho bệnh nhân. Tôi xin mang sức khỏe, danh dự của bản thân và gia đình ra để thề và chịu trách nhiệm trước những lời nói của mình. Có thể nhiều người còn hoài nghi, cho cách chữa bệnh đó là trò bịp bợm nhưng tính mạng của tôi là do cô Tranh “vớt về”. Tôi xin cam đoan và chịu trách nhiệm với những thông tin tôi đã chia sẻ...” anh Đặng Xuân Trung khẳng định. 

(ngaynay.vn)
----------------------------

Thực hư chuyện “bà tiên” hát, bắt tay... để chữa bệnh

Người ta gọi bà Phan Thị Tranh (thôn Viên Du, xã Thanh Vân, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc) là “tiên” vì bà hay hát và rất tốt bụng. Bà không chỉ giúp chữa bệnh cho hàng nghìn người mà còn giúp chữa bệnh cho cả súc vật bị ốm, giúp tìm lại những đồ vật quý bị mất. 
 
LTS: Thời gian qua, dư luận được hâm nóng bởi câu chuyện về bà Phan Thị Tranh (thôn Viên Du, xã Thanh Vân, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc) có khả năng đặc biệt là chữa khỏi nhiều bệnh nan y cho những người dân nghèo chỉ bằng một cái bắt tay và nghe hát. Tòa soạn Ngày Nay cũng đã nhận gần một nghìn bức thư của độc giả ở mọi miền Tổ quốc, trong số đó có nhiều người là Việt kiều mắc bệnh nan y đã được bà Tranh chữa khỏi. Hầu hết độc giả đều bày tỏ lòng biết ơn và cảm phục tấm lòng của bà Tranh. Hơn một năm qua Tòa soạn cũng đã cử phóng viên về Vĩnh Phúc tìm hiểu những người đến chữa bệnh và xác minh tính xác thực về khả năng chữa khỏi bệnh của bà. 
 
Để rộng đường cho dư luận, chúng tôi xin đăng tải toàn bộ loạt bài viết về khả năng chữa bệnh của “cô tiên” Tranh ở Vĩnh Phúc
 
Kỳ I: Thực hư chuyện “bà tiên” hát, bắt tay... để chữa bệnh 
Người ta gọi bà Phan Thị Tranh (thôn Viên Du, xã Thanh Vân, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc) là “tiên” vì bà hay hát và rất tốt bụng. Bà không chỉ giúp chữa bệnh cho hàng nghìn người mà còn giúp chữa bệnh cho cả súc vật bị ốm, giúp tìm lại những đồ vật quý bị mất.
 
Bắt tay, nghe hát và khỏi bệnh
 
Bà Phan Thị Tranh sinh năm 1963, đã có chồng và 3 con trai, 2 con là chiến sĩ công an, một người là bộ đội. Đây là một “bà tiên” thời hiện đại, thường mặc quần âu, áo sơ mi trắng và luôn niềm nở bắt tay mọi người. Bắt tay không chỉ là nghi thức xã giao mà còn là một cách chữa bệnh của “tiên” Tranh. Một tờ báo xuất bản ở Canada đã viết về bà với một cái tít như sau: “Gặp “tiên” Tranh, bắt tay, nghe hát, và khỏi bệnh”. Tất cả các bệnh nhân đến đây đều được bắt tay “tiên” Tranh ít nhất 1 lần. 
 
Nhiều người nói rằng tay của “tiên” Tranh rất ấm. Khi bắt tay bà, cảm thấy có một dòng điện chạy khắp cơ thể và người đang mệt bỗng khỏe lại, người bị bệnh thì sau đó bệnh thuyên giảm. Bà Hà Thị Xuân Hồng, sinh năm 1960, ở số nhà 96 Tô Hiến Thành – Hà Nội kể rằng: “Tôi được biết cô Tranh từ năm 2001, qua một người bạn. Tôi có bệnh tim, bị hở hẹp van 2 lá, đã khám tại Bệnh viện Bạch Mai, làm điện tim và siêu âm màu, được bác sĩ chỉ định tiêm penicilin chậm, theo dự án phòng chống bệnh thấp tim của bệnh viện này. Do áp lực công việc và tài chính nên sức khỏe của tôi giảm sút nghiêm trọng. Tôi đã tìm đến cô Tranh, được cô cầm tay, cho nghe hát và bán cho một thang thuốc lá với giá 3.000 đồng, uống trong 2 ngày. Hơn 10 năm qua, tôi không phải dùng thuốc Tây để chữa bệnh tim mà sức khỏe vẫn ổn định đến bây giờ”. 

Mỗi ngày, có hàng trăm lượt người đến nhờ cô Tranh chữa bệnh

Hàng ngày có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn người bệnh, đến nhà “tiên” Tranh để nghe hát. Ngày 16/8/2013 mới đây, có tới vài nghìn người ngồi chật sân vườn nhà “tiên” Tranh để nghe hát và chữa bệnh, trong đó có những bệnh nhân từ TP.HCM ra và từ Canada bay về. Bà Tranh hát một mạch 18 bài liền không nghỉ. Có lẽ đây là một kỷ lục về việc hát. Hôm nào cũng thế, bài đầu tiên là Quan Thế Âm Bồ Tát, tiếp theo là những bài hát ca ngợi Bác Hồ, rồi đến những bài về quê hương, đất nước như “Khúc hát sông quê”, “Gọi đò”, “Làng quan họ quê tôi” v.v... 
 
Bà Tranh không phải là người hát hay. Bà không biết một chút nào về kỹ thuật thanh nhạc, cũng không có kiến thức về ký xướng âm nên bài nào bà cũng hát sai nhạc. Nhưng hàng nghìn người vẫn há hốc mồm, nghe bà hát với một sự chăm chú và trân trọng cao độ. Sở dĩ, bà Tranh thuộc nhiều bài hát như vậy là vì trước đây, bà được giao phụ trách đội thiếu niên thôn Viên Du và luôn phải dạy các cháu hát. 
 
Trong số hàng nghìn khán giả nghe bà Tranh hát ngày 16/8 vừa qua có ông Ngọc Bảo Hoàng, một Việt kiều ở Canada. Ông bị bệnh thoái hóa khớp gối. Hai con trai của ông đều là bác sĩ, làm việc tại một bệnh viện lớn ở Canada, nhưng không chữa được khỏi bệnh cho bố. Đọc báo thấy ở thôn Viên Du, xã Thanh Vân, Tam Dương, Vĩnh Phúc có “bà tiên” bắt tay và hát cho người bệnh nghe mà khỏi bệnh, ông Ngọc Bảo Hoàng vội bay về Việt Nam. Và chỉ sau 1 tháng, ông đã khỏi bệnh. Hiện tại, ông đi lại bình thường, không đau đớn và đi cà nhắc như trước đây nữa. 
 
Nghe tin này, 2 người con là bác sĩ của ông Ngọc Bảo Hoàng đã bay về Việt Nam, tìm đến nhà bà Phan Thị Tranh để nghiên cứu về hiện tượng lạ lùng này. Theo bác sĩ Hoàng Paul (con trai ông Ngọc Bảo Hoàng) thì đây là một hiện tượng rất lạ, chưa từng có trên thế giới. Ở Ấn Độ cũng có một vị đạo sĩ chữa khỏi tất cả mọi bệnh về nội khoa, kể cả bệnh ung thư tim và tuyến giáp mà không hề dùng thuốc, kể cả các loại thảo dược. Bệnh viện này thường xuyên có khoảng 3.000 bệnh nhân và hầu hết là bệnh tứ chứng nan y. 
 
Bệnh nhân đến đây chỉ được mang theo quần áo để mặc, không được mang theo tiền vàng và lương thực thực phẩm. Bệnh nhân phải tự cuốc đất trồng lúa, trồng rau để có cái ăn và mỗi ngày ngồi thiền 3 giờ. Thiền định có tác dụng nâng cao sức khỏe và chữa khỏi bệnh. Điều này đã được khoa học hiện đại thừa nhận. Nhưng cách chữa bệnh tại bệnh viện đặc biệt này của Ấn Độ là rất khắc khổ, nên cứ 10 người đến thì có đến 8 – 9 người bỏ về. Còn phương pháp của bà Tranh rất nhẹ nhàng mà vẫn chữa trị được bệnh cho rất nhiều người thì quả là rất lạ. Điều này giới khoa học cũng nên nghiên cứu. 
 
Thoát khỏi tay “thần chết” nhờ thang thuốc giá 2 - 3 ngàn đồng
 
Hầu hết bệnh nhân tìm đến bà Tranh đều là người nghèo và bị bệnh đã nhiều năm. Đông nhất vẫn là người dân địa phương, trong huyện Tam Dương và tỉnh Vĩnh Phúc. Bà Phan Thị Tranh chưa bao giờ tự nhận mình là tiên và cũng không thích mọi người gọi mình là “bà tiên” nhưng mọi người vẫn yêu quý gọi bà như vậy. Ngoài việc chữa bệnh, bà Tranh còn giúp mọi người làm nhiều việc khác. 
 
Bà Hà Thị Xuân Hồng kể: “Một buổi chiều – con trai tôi bị bố mắng, đã bỏ nhà đi. Đến 5 giờ chiều, trời đổ mưa rất to mà không thấy con về. Tôi đi tìm con dưới trời mưa mà lòng nặng trĩu. Lo quá, tôi bắt xe chạy thẳng lên nhà “tiên” Tranh thì cô bảo: “Bá cứ về đi. Em sẽ đưa cháu về”. Tôi quay về mà lòng vẫn nóng như lửa, không mấy tin lời cô Tranh nói. Vậy mà về đến nhà, tôi đã thấy cậu con trai đứng đó, người ướt như chuột lột”. 
 
Được biết, bà Tranh hát cho mọi người nghe, chữa bệnh miễn phí 100%. Bà bán thuốc lá cây rừng với giá cực rẻ, chỉ từ 2  – 3.000 đồng/thang, nhưng đã chữa khỏi cả những căn bệnh nan y. Trường hợp anh Đặng Xuân Trung ở TP.HCM là một ví dụ. Năm 1999, anh Trung bị bệnh lao. Sau một thời gian dài chữa bệnh, vì không được điều trị đúng cách nên năm 2008, bệnh của anh chuyển qua lao kháng thuốc. Các bác sĩ của Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch (TP.HCM) từ chối điều trị vì bệnh đã quá nặng, khả năng sống chỉ còn 2%. Khi anh Trung đã hết mọi hy vọng thì bác sĩ Phạm Duy Tín, một bác sĩ đã về hưu lại nhận chữa trị cho anh. Nhưng mỗi lần anh Trung uống thuốc là một lần say thuốc, vật vã mệt mỏi, sức khỏe ngày một suy tàn. 
 
Trong cơn tuyệt vọng, nằm chờ chết, anh Trung được một người bạn mách đến gặp “tiên” Tranh. Chỉ sau hơn 1 tháng được điều trị bằng nghe hát và uống thuốc lá, thể trạng của anh Trung đã khác hẳn. Người khỏe ra, da thịt hồng hào, ăn ngon ngủ yên, bệnh khỏi được khoảng 70%. Anh Trung nói: “Tiên Tranh đã cứu mạng tôi. Cô là người mẹ thứ hai của tôi trên đời này”.
 
Trường hợp của cô Tạ Thị Tưởng ở xóm Nam, thôn Bồng Mạc, xã Liên Mạc, huyện Mê Linh, TP.Hà Nội là một ví dụ khác cũng rất lạ. Tháng 7/2007, cô Tưởng bị bệnh luput ban đỏ, viêm cầu thận, mặt nổi những vùng đỏ sần sùi, sốt kéo dài, đau đầu, đau khớp, đi lại khó khăn, trọng lượng cơ thể giảm 12kg. Cô Tưởng đã điều trị 18 tháng ở Bệnh viện Bạch Mai mà không đỡ. Sau khi nghe hát và uống thuốc lá rừng của bà Tranh 24 ngày thì bệnh nhân hết sốt, khớp hết đau, đi lại bình thường. 
 
Uống đến lần thứ hai, về Bệnh viện Bạch Mai kiểm tra, bác sĩ nói bệnh đã đỡ rất nhiều, tóc không rụng nữa, các triệu chứng như ban đỏ, đau khớp đã khỏi. Cô Tưởng uống hết đợt thứ ba thì cơ thể trở lại bình thường, tăng được 4kg và đã đi làm tại Công ty Panasonic. Sau khi uống thuốc của bà Tranh hơn 1 năm, nghe hát 15 lần, ngày 22/7/2013, cô Tưởng đi kiểm tra tại Bệnh viện Bạch Mai, các bác sĩ nói là bệnh của cô đã khỏi hoàn toàn. 
 
Có thể nói, đây là một trong những phương pháp chữa bệnh khá kỳ lạ, gây nhiều tranh cãi. Mong rằng các nhà khoa học hãy vào cuộc, nghiên cứu để đưa ra những kết luận cụ thể, có tính thuyết phục. 
Còn nhiều câu chuyện khó tin xung quanh chuyện chỉ nghe hát cũng có thể khỏi được nhiều bệnh nan y này, báo Người Giữa Lửa sẽ có loạt bài phản ánh trong các số báo tới.

Kỳ 2:
Từ một nông dân trở thành “thần y” như thế nào?

Cô Phan Thị Tranh hát, bắt tay và chữa bệnh cho mọi người từ năm 1996. Nhưng thật ra, khả năng đặc biệt của cô đã phát lộ từ năm 1976, lúc đó cô mới tròn 13 tuổi.

Một hôm con lợn nái của gia đình bỏ cám, cả nhà rất lo lắng, nhưng cô bé Tranh thì nói tỉnh bơ: “Thầy và bầm lo gì, nó sẽ khỏi ngay thôi”. Nói xong, Tranh bốc một nhúm muối, chạy ra ném vào đầu con lợn, và một lúc sau thì con lợn dậy ăn hết cả một máng cám. Chuyện đó rồi cũng trôi qua, mọi người chỉ coi đó như một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Sau đó không lâu, mẹ đẻ của cô Tranh bị một cái hậu bối rất to ở cột sống gần cổ. Đây là một cái nhọt cực kỳ nguy hiểm, vì nó nằm đúng huyệt đại trùy. Nhiều người đã chết vì hậu bối.

Hậu bối mọc ở huyệt đại trùy đến bác sĩ cũng không dám đụng dao kéo, vì không khéo bệnh nhân rất dễ bị tử vong hoặc bại liệt vĩnh viễn. Huyệt đại trùy bị tổn thương nên mẹ cô Tranh bị sốt cao mà không có cách gì hạ sốt được. Cô bé Tranh sau giờ học, về nhà là hát inh ỏi từ bài này đến bài khác. Mẹ cô mắng: “Cái con ngố này, mẹ thì đau đến phát khóc lên, mày vui cái nỗi gì mà hát lắm thế!”. Mặc mẹ mắng, cô Tranh vẫn luôn miệng hát. Và không ngờ cái hậu bối xẹp dần rồi tan hẳn, mẹ cô khỏi bệnh hiểm nghèo. Cả nhà đều nghĩ đó là do phúc đức tổ tiên để lại, trời thương thì cho sống chứ không ai nghĩ những bài hát của cô Tranh chính là nguyên nhân giúp mẹ khỏi bệnh. Nhưng cô Tranh thì tự biết điều này.

Khám phá bí mật đó khiến cô nhiều đêm không ngủ được. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định giấu kín khả năng đặc biệt của mình. Nếu nói ra sẽ không ai tin và nghĩ rằng cô nói xằng, nói bậy. Hoặc nếu mọi người tin thì nhà cô sẽ đầy người bệnh đến nhờ cứu chữa và chắc chắn bố mẹ sẽ không đồng ý cho một đứa trẻ chữa bệnh cứu người chỉ bằng hát. Thêm nữa, với việc làm kỳ lạ này, khi lớn lên, ai sẽ dám lấy cô làm vợ. Chính bố và bầm cô Tranh cũng nói rằng: “Cái con ngố này rồi sẽ ế chồng, không ai rước đâu”.

Nhưng rồi lại có một người đã xung phong rước cô Tranh “ngố”. Đó là anh Bùi Văn Cận, người cùng thôn Viên Du, xã Thanh Vân với cô Tranh. Anh Cận đi bộ đội năm 1979, năm 1983 xuất ngũ về địa phương, làm ruộng và mở dịch vụ xay sát. Nhà anh Cận có 12 sào ruộng. Lúc đó, cô Tranh là người cấy giỏi nhất làng. Cô có thể cấy một buổi được 2 sào ruộng. Lại nữa, những ruộng lúa cô Tranh cấy mau bén hơn, cho năng suất cao hơn những ruộng khác. Mê tít cô thôn nữ giỏi giang này, anh Cận đã tấn công cấp tập và xin được cưới cô Tranh làm vợ.

Cô Tranh gật đầu đồng ý nhưng lại nói: “Em sẽ lấy anh và đẻ cho anh 3 người đàn ông hẳn hoi, nuôi dạy thành đạt tử tế. Nhưng anh không phải là người đồng đội của em. Em có một người đồng đội, giờ chưa biết ở đâu, nhưng chắc chắn sau này em sẽ tìm thấy. Và đến lúc đó, nhất định em sẽ đón đồng đội của em về sống với vợ chồng mình. Nhưng anh không phải ghen, chỉ là đồng đội thôi, không hề có tình ý gì cả”. Nghe thế, anh Cận nghĩ rằng đó chỉ cách nói “kiêu” của các cô gái trẻ. Và đám cưới đã được tổ chức trang trọng.

Rồi cô Tranh đẻ cho anh Cận 3 người “đàn ông” thật. Cậu con lớn Bùi Mạnh Hùng, sinh ngày 22/12/1984, hiện đang là quản giáo tại Công an tỉnh Vĩnh Phúc. Người con thứ hai là Bùi Văn Mạnh theo học Học viện Kỹ thuật Quân sự. Người thứ ba là Bùi Văn Vũ, sinh năm 1988, hiện đang học năm thứ nhất Trường Trung cấp cảnh sát 6 (Bộ Công an).

Vừa làm ruộng giúp chồng nuôi con, cô Tranh vừa giúp đỡ bà con trong làng. Ai có lợn bỏ cám, trâu bò bỏ cỏ, cô Tranh đều đến chữa giúp. Thuốc của cô chỉ là mấy thứ lá trong vườn nhưng tất cả đều khỏi. Rồi cô Tranh chuyển sang chữa bệnh cho người. Thanh Vân là một xã thuần nông, người nghèo nhiều lắm. Đã nghèo lại bị bệnh tật thì thật là cơ cực. Cô Tranh chữa bệnh cho mọi người bằng những chiếc lá cô hái trên Tam Đảo và bằng hát. Vậy mà mọi người lại khỏi bệnh.

Người bệnh khắp nơi đã gửi về Tòa soạn chúng tôi 229 lá thư kể về cách chữa bệnh tài tình và độc đáo của cô Tranh. Trong rất nhiều lá thư, người viết gọi cô Tranh là “cô tiên”, là “thần y”. Vì tất cả thư đều có ghi số điện thoại và địa chỉ rất cụ thể nên chúng tôi đã kịp thẩm định được 141 lá thư. Kết quả thẩm định cho thấy, tất cả các thông tin đều hoàn toàn chính xác. Trong 141 lá thư được thẩm định thì 3 lá địa chỉ ở TP.HCM, 2 người ở Nghệ An, 4 người ở Mê Linh, Hà Nội, 6 người ở Phú Thọ, còn lại là người ở tỉnh Vĩnh Phúc

Khi lên tận nhà “tiên” Tranh để tìm hiểu thực tế, tôi gặp nhiều bệnh nhân đã theo bà Tranh chữa bệnh hơn 3 năm nay. Chị Lưu Thị Sen, quê ở Mê Linh, Hà Nội kể với tôi: “Hơn 3 năm trước đây, tôi bị thoái hóa cả hai khớp gối. Tôi đã đến một bệnh viện ở Vĩnh Phúc khám nhưng các bác sĩ nói bệnh của tôi không chữa được. Tôi đi vệ sinh, chồng phải bế. Lúc đó, người tôi gầy như con mắm. Có đứa bạn bảo tôi lên nhờ cô Tranh cứu chữa. Tôi cứ đến nhưng thực sự trong lòng cũng không mấy tin.

Chiếu chụp, xét nghiệm, tiêm uống thuốc nọ, thuốc kia còn chẳng ăn thua, đằng này cô Tranh chỉ bắt tay, bảo nghe hát và bán cho 12 thang thuốc, giá 3 nghìn đồng một thang. Mỗi thang uống trong 2 ngày. Kỳ lạ, vừa uống thang thứ nhất, tôi thấy hai đầu gối nhẹ hẳn. Uống tiếp hết 12 thang, tôi đi lại được, chồng không phải bế nữa. Chồng tôi bảo rằng đây là thuốc tiên. Từ đó, tôi thường đến cô Tranh vào các buổi sáng chủ nhật để nghe cô hát, và xin cô mấy cái lá về ăn chữa bệnh. Giờ tôi lại đi làm bình thường, có thể phóng xe máy hàng trăm cây số mà không hề hấn gì”.

Theo quan sát của tôi, mọi người đến và nghe cô Tranh hát với một sự thành kính như con chiên đi hành lễ, không ai nhúc nhích, không ai nói chuyện riêng, dù chỉ thì thầm. Có lẽ mọi bí mật đều nằm trong nội lực của cô. Không phải nội dung những bài cô hát giúp người ta khỏi bệnh mà chính là năng lượng của cô được truyền qua tiếng hát. Bàn tay của bà Tranh cũng là “tay tiên”.

Vì đặc điểm nghề báo, phải đi tác nghiệp bất cứ lúc nào, trong ngày có thể ăn uống rất thất thường nhưng bữa sáng tôi thường ăn rất cẩn thận. Nhưng ngày 8 tháng 9 vừa qua, do vội đi sớm nên tôi không ăn sáng. Vì thế, khi bắt tay tôi, cô Tranh bảo: “Bác phải giơ tay trái ra”. Bà Tranh nắm bàn tay trái của tôi khoảng 3 giây rồi cho tôi 3 cái lá nhỏ, nhìn rất giống lá cây si và nói: “Bác phải ăn hết trong ngày”. Mọi ngày, nếu nhỡ không ăn bữa sáng thì đến 10h30 sáng là tôi xỉu không làm việc được nữa. Nhưng hôm đó, do bận việc, mãi tới hơn 14 giờ, tôi mới đi ăn trưa. Vậy mà tôi thấy người rất khỏe, đầu óc minh mẫn.

Thấy tôi thắc mắc, hỏi về lá thuốc lạ ban sáng, cô Tranh cười hiền, cho biết: “Thuốc của cháu là lấy từ rừng về. Ung thư phổi cũng thuốc ấy. Ung thư máu cũng thuốc ấy. Bại liệt, khối u não, chậm có con, tất tật đều thuốc ấy, không có gì khác. Nhưng cứ phải là tay cháu phát thuốc. Người bệnh đến nhận thuốc phải đếm 1-2-3 và chìa bàn tay trái ra cho cháu nắm. Nếu không thì không khỏi bệnh”.

Một điều lạ lùng nữa, đến gặp cô Tranh với tôi buổi sáng ngày 8 tháng 9 năm 2013, còn có hai người nữa (một đồng nghiệp ở Đài truyền hình Hà Nội và cô Thu Trang ở Bộ Công an) đều được cô Tranh cho thuốc. Cô Thu Trang ăn thấy rất ngọt, còn tôi ăn thấy hơi chua và cô phóng viên Truyền hình Hà Nội ăn thấy nhạt. Khi tôi hỏi về chuyện này thì cô Tranh bảo: “Cô Trang ăn thấy ngọt vì đó là thuốc dưỡng thai. Cô này lấy chồng hơn 3 năm mà chưa có con. Tháng trước lên đây nghe hát và nhận lá mấy lần, giờ có thai rồi. Còn bác Tuệ thì đang rất cần nhuận tràng, vì 2 ngày rồi bác chưa đi ngoài được. Cô phóng viên truyền hình cũng chậm sinh nhưng chưa có thai, cần kích thích hệ thống sinh sản”.

Ngọc Tuệ