Xót thương con gái u não người mẹ liều dùng phương pháp lạ (Kỳ 18)
Thực hư khả năng chữa bách bệnh của phương pháp mang tên "Diện Chẩn" - Báo Người Giữ Lửa
Xót thương con gái u não phải sống cảnh thực vật người mẹ liều dùng phương pháp lạ
Cuộc sống của bà Vũ Thị Minh (trú tại Thụy Khê, Hà Nội) vốn rất sung túc, nhàn hạ, đầy đủ, không có gì phải phàn nàn. Đáng tiếc, năm năm trước, mọi thứ xung quanh bà dường như sụp đổ khi cô con gái chẳng may lâm trọng bệnh. Gia đình bà đã làm mọi thứ trong khả năng, nhưng bệnh tình con vẫn không thuyên giảm. Các bác sỹ khuyên gia đình nên đưa con về nếu muốn cháu được trút hơi thở cuối cùng tại nhà.
Đau đớn phát hiện con gái mắc bệnh u não
- PV: Chào bà. Được biết, bà đã học và áp dụng Diện Chẩn khoảng 5 năm gần đây. Vậy, nguyên nhân nào đã dẫn bà đến với Diện Chẩn?
- Bà Bùi Thị Minh: Nói về lý do tôi tìm đến Diện Chẩn, thì đó là nỗi buồn lớn nhất trong đời của tôi. Nói thật với anh, trước đây, cuộc sống của tôi an nhàn, sướng lắm. Tôi có thu nhập tốt từ mấy căn hộ cho thuê. Mỗi tháng cũng được vài chục triệu đồng. Con cái lại lớn, lấy vợ gả chồng hết, nên tôi chỉ lo ăn, chơi, mua sắm quần áo, nhảy đầm và tụ tập bạn bè đi lễ chùa. Nói chung, tôi không có gì phải lo cả-đấy là cho đến năm 2010.
- Năm 2010, bà gặp biến cố gì hay sao?
- Tôi có một cô con gái sinh năm 1974, tên là N. Em nó là niềm tự hào của gia đình tôi đấy-thông minh, giỏi giang, lại rất ngoan ngoãn, hiền lành. Em nó làm ở Bộ Công Thương, đã lập gia đình và có con rồi. Ai cũng phải khen em đấy. Thế nhưng, năm 2010, em bị trọng bệnh. Lúc đầu, tôi cứ thấy em có biểu hiện bất thường, tức là đi khoảng 4-5 bước lại bị vấp ngã. Tôi nghi là bệnh tai biến mạch máu não. Tôi bảo em nó đi chụp cắt lớp xem thế nào, nhưng nó không chịu, vì sợ hại não. Rồi đến khoảng tháng 10/2010, em nó bỗng dưng mắc chứng nghiện ngủ, ngủ li bì cả ngày. Gia đình lo quá, vội đưa em vào bệnh viện để kiểm tra. Không ngờ, khối u của em nó đã lớn lắm, kích thước khoảng 7x8 cm.
Là mẹ, ai lại không đau đớn khi thấy con mình cứ lịm đi. Bác sỹ bảo bệnh của em nó nặng lắm, phải mổ ngay mới có khả năng cứu sống. Tôi nói rằng bác sỹ hãy cố cứu lấy tính mạng của nó, kể cả bán nhà hay thế nào tôi cũng sẽ làm.
Nỗ lực tuyệt vọng chống lại căn bệnh chết người
- Ca phẫu thuật có diễn ra như dự kiến hay không? Kết quả như thế nào, thưa bà?
- Vì lo cho con, tôi đã mời những giáo sư đầu nghành về não đến hội chẩn. Họ đều đồng ý là phẫu thuật được. Sau đó, họ quyết định ngày mổ và tiến hành phẫu thuật đúng như quy trình. Tuy nhiên, có một điều họ không tiên lượng được, đó là máu ra quá nhiều. Họ không xử lý được. Con tôi kiệt sức, gần như chết trên bàn mổ. Các bác sỹ sợ quá, vội đóng hộp sọ lại, không dám mổ tiếp nữa.
Đợt ấy, tôi tưởng em nó “đi” rồi vì đã quá yếu. Không ăn uống được gì hết. không nhận ra ai cả, đến tôi là mẹ nó cũng không nhận ra. Thế nhưng, trời Phật phù hộ, sau hai tháng tĩnh dưỡng, sức khỏe của em nó lại hồi phục-tức là hồi phục thể trạng, thể lực thôi, chứ khối u vẫn phát triển, không cách gì ngăn lại được. Chứng kiến tình trạng của em nó như vậy, các bác sỹ lại quyết định đưa em lên bàn mổ lần nữa.
Lần này, các bác sỹ dự định sử dụng dao gamma để cắt bỏ khối u. Họ hội chẩn rất lâu trước khi tiến hành. Ca phẫu thuật kéo dài 6 tiếng nhưng đối với gia đình tôi thì như vô tận. Sau phẫu thuật, bác sỹ trưởng kíp mổ gặp riêng chúng tôi và lắc đầu: Lại thất bại. Dao gamma chỉ khống chế được những khối u nhỏ, chứ khối u của con gái tôi quá lớn, dao gamma cắt được một phần không đáng kể. Ra khỏi phòng phẫu thuật, con gái tôi hầu như không biết gì nữa. Hơi thở thoi thóp, trông rất đáng thương. Sau 4 ngày thì con tôi lên cơn hấp hối, nguyên do là khối u bị phù nề, chèn ép dây thần kinh. Các bác sỹ bảo phải đưa ngay về, nếu không sẽ chết ở bệnh viện.
- Chẳng lẽ không còn cách nào cứu được chị ấy hay sao?
- Tôi đã tham vấn nhiều bác sỹ, giáo sư đầu nghành. Họ đều nói giống nhau: Hết cách cứu, nhưng nếu gia đình muốn cầm cự, có thể tiêm cho bệnh nhân một loại thuốc đặc biệt. Ban đầu, các bác sỹ trực tiếp điều trị kiên quyết không cho tiêm thuốc ấy. Tôi phải ký giấy cam đoan thì họ mới đồng ý tiêm. Quả nhiên, tiêm xong thì con gái tôi tỉnh táo hẳn-có thể coi là từ cõi chết trở về. Em nó nói: “Mẹ cho con cái thuốc gì mà hay quá vậy, con thấy nhẹ cả người”. Nhưng em nó chỉ tỉnh tạm thời thôi, còn các cơ năng vẫn không hồi phục được. Gia đình chuyển xuống khoa chăm sóc đặc biệt nhưng các bác sỹ bảo không có hy vọng gì nhiều, chỉ sống thực vật được ngày nào hay ngày đấy. Quá buồn nản, chúng tôi đành đưa em nó về nhà.
Tìm thấy cứu cánh nhờ Diện Chẩn
- Sau đó, bà có tiếp tục tìm cách chữa bệnh cho con hay duông xuôi?
- Cũng như mọi người trong gia đình, tôi rất buồn vì phải chứng kiến con gái chết dần chết mòn mà không thể cứu được. Tình cờ, tôi đến nhà một người bạn, anh này có con bị mắc bệnh thần kinh. Anh ấy đang xem đĩa về Diện Chẩn do GS.TSKH Bùi Quôc Châu hướng dẫn chữa bệnh não. Như bị hút hồn, tôi đã xem hết đĩa ấy. Như tìm được tia sáng cuối đường hầm, tôi tự nhủ còn cách nào hay cách đấy, phải thử phương pháp mới lạ này xem sao.
Ngay hôm sau, tôi bay vào TP.HCM để tìm gặp thầy Châu tại đường Ký Con (quận Phú Nhuận). Thật tiếc, thầy Châu đang đi nước ngoài giảng dạy. Tôi không gặp được thầy, nhưng vẫn có niềm tin vào Phương pháp Diện Chẩn. Tôi mua sách và các dụng cụ hỗ trợ để nghiên cứu. Nói thật với anh, tôi quả là kẻ kiều lĩnh. Mặc dù chưa biết rõ về Diện Chẩn, nhưng muốn cứu con tôi cứ áp dụng những điều dạy trong sách.
- Bà đã chữa bệnh cho con gái ra sao? Kết quả như thế nào?
- Buổi sáng, tôi bấm cho con gái tôi theo bộ tiêu u, tiêu bướu. Buổi chiều, tôi lại dùng phác đồ hồi phục não, lăn tay chân, lăn khớp gối. Tôi thấy có biến chuyển tích cực, tức là con gái tôi bắt đầu có cảm giác ở chân, tay. Tôi mừng quá liền động viên cả gia đình đi học học Diện Chẩn để chạy chữa cho em nó. Ngoài tôi, còn có con rể của tôi, em chồng của con gái và chị dâu tôi cùng học để thay nhau bấm huyệt. Liên tục, kiên trì như thế trong hơn một năm, con gái tôi đã hồi phục không thể tin được. Từ chỗ sống thực vật, nó đã có thể đi lại dù rất chậm chạp. Trí não của nó hoàn toàn bình thường, chẳng quên gì hết. Thậm chí, nó còn đòi đi làm trở lại, nhưng chúng tôi thấy nguy hiểm quá nên không đồng ý.
- Đối với phương pháp Diện Chẩn, bà có suy nghĩ như thế nào?
- Nếu không có Diện Chẩn, có lẽ con gái tôi đã sang bên kia thế giới từ 4-5 năm trước. Vì thế, tôi vô cùng biết ơn Diện Chẩn. Sau này, tôi đã vào TP.HCM để theo học lớp của thầy Châu, khóa 128. Hiện tại, tôi không chỉ tiếp tục chữa bệnh cho con mà còn trị bệnh cho nhiều người ở địa bàn Hà Nội và đạt hiệu quả rất cao.
- Xin cảm ơn bà.